ка́ющїйсѧ [кающийся]
Фл ‹Кающийся›. ▸ Прич. гл. ‘каяться’ в зн. прил. и сущ. ◂ Евх. 75 б 22. Изб. 1076 г., 215 об. 7.
чс 13 ТрП=3
gr ка́ятися: V,ipf,intr,med; partcp,praes,act,plen,sg,m,nom/acc
См| ка́ѧтисѧ